20/10/12

Tuyết sơn phi hồ ngoại truyện (H22)

Chủ sòng mở bát ba lần, bên "Tài "đều thắng cả.
Hồ Phỉ nghĩ bụng:
- Trong mười sòng bạc có đến chín sòng gian lận. Phụng Thiên Nam đã là tay hoành hành bất pháp mà mở sòng bạc tất nhiên giở trò quỷ quái. Ta phải điều tra cho tệ đoan, đại náo một phen mới được.
Chàng liền chú ý nhìng bát xúc xắc, lại lắng tai nghe thanh âm xem trong con xúc xắc có đổ chì không. Chàng nghe một lúc không thấy gì khác lạ.
Nguyên chàng đã luyện qua thuật nghe tiếng gió, nhĩ lực rất tinh vi. Dù là trong bóng tối có ám khí tập kích cũng nghe thanh âm để biết phương vị cùng ám khí loại gì? Thủ kình thế nào? Tỷ như Triệu Bán Sơn là một tay đại hành gia, hôm ấy ở Thương Gia Bảo nghe ám khí tứ phía bắn tới liền đoán được đối phương là đệ tử của Bất Nghi đại sư ở chùa Thiếu Lâm. Thuật nghe ám khí tinh vi đến thế là cùng.
Nhĩ lực của Hồ Phỉ tuy còn kém Triệu Bán Sơn nhưng nghe một lúc lâu cũng nhận được ba con xúc xắc hướng lên trên mặt nào, điểm số cộng được bao nhiêu.
Nên biết con xúc xắc có sáu mặt, điểm sỗ mỗi mặt đều khác nhau. Mặt nhất điểm hướng lên thì mặt lục ở phía dưới đối lại. Lúc ba con xúc xắc nằm xuống thanh âm có khác nhau một ly nhưng người nội lực tinh thâm nghe ám khí đều có thể phân biệt được một cách rõ ràng.
Hồ Phỉđể chủ sòng mở bát thêm mấy lần, chàng nghe không lầm nữa, liền cười hỏi:
- Nhà cái có hạn định đặt cửa bao nhiêu không?
Chủ sòng lớn tiếng đáp:
- Khắp tỉnh Quảng Ðông đều biết đổ trường của Nam Bá Thiên tha hồ đặt cửa bất chấp bao nhiêu cũng ăn hết. Nếu không thế thì còn gọi là Anh Hùng Hội Quán sao được?
Hồ Phỉ mỉm cười chìa ngón tay cái lên nói xỏ:
- Phải rồi! Nếu còn hạn định chẳng hóa ra là Cẩu Hùng Hội Quán ư?
Chàng nghe tiếng xúc xắc hạ xuống thành mười hai điểm liền quay lại hỏi:
- Xà Bì Trương! Ðặt một ngàn lạng xuống bên "Tài ".
Chủ sòng hòa mình ở đổ trường mấy chục năm cũng phải mở bát mới biết Tài hay Xỉu.
Hắn thấy chàng đặt cuộc một ngàn lạng thì không khỏi sửng sốt.
Hắn mở bát đĩa ra thấy cả ba con xúc xắc đều hướng mặt "Tứ "lên, bất giác sắc mặt lợt lạt, đành phải giao một ngàn lạng.
Tiếp theo hắn lắc hộp xúc xắc thanh âm lẫn lộn. Hồ Phỉ nghe không rõ, ngồi yên không đặt cuộc. Lúc mở bát thành tám điểm.
Tiếng bạc sau Hồ Phỉ đặt hai ngàn lượng bên "Xỉu ". Mở bát ra quả nhiên sáu điểm. Xỉu ăn.
Hồ Phỉ tiếp tục đánh năm, sáu tiếng và đã được giam một vạn một ngàn lạng.
Nhà cái hai tay ướt đẫm mồ hôi cầm hộp xúc xắc lắc thật mạnh.
Hồ Phỉ ghe rõ tiếng bạc này mười bốn điểm liền hô:
- Xà Bì Trương! Ðặt hai vạn lạng xuống bên "Tài ".
Hai tên võ sư khuân những gói bạc trên cánh cửa đặt xuống bàn.
Nhà cái bẻ một góc bát lên coi thấy ba con xúc xắc cộng mười bốn điểm. Chân tay hắn rất linh lợi. Hắn thò ngón tay út vào bên hộp sẽ đẩy một cái cho con Lục điểm lật ngược lại thành Nhất điểm. Thế là mười bốn điểm biến thành chín điểm.
Bạc đang Tài mà hóa Xỉu.
Thủ pháp này nếu không luyện mấy chục năm không thể thành tựu được. So với học võ công chẳng kém gì một tuyệt chiêu cực kỳ lợi hại.
Nhà cái thấy Hồ Phỉ không hay biết đã chắc mẩn ăn bàn này rồi. Hắn nhơn nhơn đắc ý hô:
- Ðại gia nhất định đặt bấy nhiêu chứ?
Hồ Phỉ đẩy đống bạc giữa bàn đáp:
- Hai vạn lạng đây. Nếu Xỉu thì nhà cái thu hết đi.
Nhà cái hô:
- ¡n tiếng bạc lớn quá!
Hắn mở bát ra, bất giác miệng há hốc không ngậm lại được vì ba con xúc xắc cộng thành mười hai điểm.
Các đổ khách dừng tay không đánh từ lâu rồi. Ai ngó thấy mấy chục gói bạc trên bàn cũng phải kinh tâm động phách. Họ thấy mở bạc thành "Tài "đều bật tiếng la hoảng:
- Úi chà!
Tiếng là vừa đầy vẻ kinh dị lại có ý hoan hô.
Nên biết bọn chúng đều là tay ham mê cờ bạc mà suốt đời chưa từng gặp qua canh bạc lớn thế này.
Hồ Phỉ cười ha hả, đứng một chân trên ghế hô:
- Hai vạn lạng bạc trắng ngầu! Mau giam vào đi!
Nguyên lúc nhà cái tác tệ, thủ pháp mau lẹ nhưng che mắt Hồ Phỉ thế nào được.
Chàng không hiểu nhà cái giở trò gì song cũng đoán chắc ba con xúc xắc bị hắn lật đi rồi.
Nguyên ba con xúc xắc này, một con Lục, một con Ngũ và một con Tam cộng là mười bốn điểm. Nhà cái định lật con L:ục thành Nhất không ngờ đàn lực của hắn lại đụng cả ba con biến thành Tứ điểm, Lục điểm và Lưỡng điểm. Cộng thành mười hai điểm, vẫn là "Tài ".
Nhà cái mặt xám như tro tàn, đập tay xuống bàn quát hỏi:
- Xà Bì Trương! Cha này lai lịch thế nào mà đến quấy rối đổ trường của Phụng lão gia?
Xà Bì Trương giơ mặt đưa ma ra đáp:
- Tại hạ cũng không biết.
Hồ Phỉ giục:
- Giam tiền đi! Giam tiền đi! Lẹ lên! Giam đủ hai vạn lạng bạc. Lão gia được bấy nhiêu là đủ rồi, thôi không đánh nữa.
Nàh cái lại vỗ bàn đánh binh một tiếng quát mắng:
- Gã kia! Ngươi làm trò quỷ gì mà lão gia không biết ư?
Hồ Phỉ cười đáp:
- Hay lắm! Ngươi thích vỗ bàn cũng được.
Chàng vung tay đập xuống góc bàn. Lập tức góc bàn gẫy rời.
Chàng lại giơ tay trái đập vào góc khác cũng gẫy ngay rớt xuống.
Mọi người thấy võ công chàng đều kinh hãi. Khi nào chủ sòng còn dám ngang ngược?
Ðột nhiên hắn phóng cước toan đá đổ bàn để nhân lúc nhốn nháo chạy đi.
Mấy tên hồ lỳ và đổ khách reo lên như tiếng sấm:
- Cướp bạc anh em ơi!
Hồ Phỉ vươn tay mặt ra chụp lấy chủ sòng xách ngược lên đập đầu hắn xuống mnặt bàn.
Luồng lực đạo nặng quá, mặt bàn thủng ra một lỗ đầu hắn chui xuống dưới. Từ vai đến chân chìa lên mặt bàn. Chân tay hắn rẫy rụa loạn lên coi rất tức cười.
Các đổ khách bật tiếng la hoảng, tới tấp lùi lại.
Ðột nhiên một thanh niên lỗi hai chục tuổi từ cửa lớn tiến vào.
Thanh niên này mình mặc áo trường bào bằng lụa màu lam, tay phe phẩy cây quạt giấy. miễng gã hô:
- Có vị hảo bàng hữu giá lâm mà tiểu đệ chưa kịp nghênh tiếp. Xin miễn trách cho.
Hồ Phỉ thấy người này chân bước nhẹ nhàng, vẻ mặt anh tuấn, tỏ ra võ công không phải tầm thường, bất giác chàng hơi sửng sốt.
Thiếu niên gấp quạt lại nhìn Hồ Phỉ chắp tay xá dài hỏi:
- Xin hỏi quý tính đạo danh tôi huynh là gì?
Hồ Phỉ thấy gã cử chỉ lễ độ, cũng vái chào đáp:
- Tại hạ chưa kịp thỉnh giáo tôn tính các hạ.
Thiếu niên nói:
- Tiểu đệ họ Phụng.
Hồ Phỉ dựng cặp lông mày lên cười khanh khách nói:
- Nếu vậy thì họ tên của tại hạ không khỏi có điều thất kính. Tại hạ họ Bạt tên gọi Phụng Mao. Lão huynh cùng Phụng Thiên Nam là thế nào?
Thiếu niên đáp:
- Ðó là gia phụ. Gia phụ nghe nói tôn giá quang lâm đáng lẽ thân hành đến đây đón tiếp, không ngờ đang có việc gấp nên sai tiểu đệ đến mời tôn giá dời gót ngọc tới hạ xá uống chung rượu nhạt.
Gã quay lại ngó hai tên võ sư hộ việc ở Anh Hùng Ðường Phố quát hỏi:
- Nhất định là các ngươi vô lễ gậy sự khiến lão nhân gia bực mình. Sao còn chưa tạ tội?
Hai tên võ sư hộ vệ vâng dạ luôn miệng rồi khom lưng thỉnh an nói:
- Bọn tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn.
Hồ Phỉ cười lạt nghĩ bụng:
- Ta thử coi bọn chúng dỡ trò quỷ gì?
Chủ sòng đầu vẫn bị cắm vào mặt bàn, hai chân rẫy loạn lên, miệng la ôi ối.
Gã thiếu niên nắm lấy lưng hắn nhẹ nhàng nhấc bổng lên rồi đặt ngược xuống.
Cổ hắn vẫn đeo mặt bàn, thành ra cái bàn chỏng ngược chân lên trời, coi chẳng khác người bị đeo gông.
Chủ sòng hai tay nâng đỡ mặt bàn coi rất hoạt kê và rất thảm bại.
Hắn nhìn thiếu niên nói:
- Ðại gia! Ðại gia đến vừa may. Hắn.... hắn...
Hắn đưa mắt nhìn Hồ Phỉ rồi không dám nói nữa.
Hồ Phỉ hỏi:
- Ngươi không dám đánh nữa gì? Thế cũng được. Vậy giam tiền cho ta đi. Chẳng lẽ Anh Hùng Hội Quán định cải xóa?
Thiếu niên mắng chủ sòng:
- Bạt gia được bao nhiêu tiền mau lấy ra trả đi, còn ấp úng gì nữa?
Gã nói rồi cầm hai góc bàn kéo mạnh ra. Rắc một tiếng! Mặt bàn bị tách làm hai mảnh.
Công phu này rất ngoạn mục và mau lẹ khiến mọi người trong đổ trường đều cất tiếng hoan hô.
Chủ sòng bây giờ được thiếu chủ đỡ đòn, mật lớn lên một ít, ngó Hồ Phỉ bằng cặp mắt hằn học nói:
- Cha này là xuất lão thiên?
Thiếu niên lớn tiếng quát:
- Nói bậy! Ngươi ta là đấng anh hùng hảo hán, sao lại bảo là "xuất lão thiên "?
Nếu ở đây không đủ tiền thì sai người lại tiệm cầm đồ mà lấy.
Hồ Phỉ không hiểu ba chữ "xuất lão thiên "nghĩa là gì nhưng cũng đoán ra hắn bảo mình là phường bịp bợm.